Nguyên Đỗ

Thức Dậy Đi

Thức dậy đi, này em, đừng ngủ nữa
Mặt trời lên, ánh sáng chiếu bừng lên
Lạnh căm căm, em hãy mặc áo len
Chạy bộ nhé, ấm nồng truyền mạch máu
Thức dậy đi, này em, đừng ẩn náu
Núp trong chăn tránh thực tế hôm nay
Em nhìn kia, ngoài cửa sổ, nắng say
Đùa tuyết trắng, trên sân nhà, mái ngói
Thức dậy đi, nhịp chân đời vẫy gọi
Chuyện hôm qua đã vùi kỹ trong đêm
Chuyện ngày mai khoan nghĩ tới đi em
Hãy hưởng trọn ngày hôm nay trước đã
Mỗi ngày sống cũng tựa là phép lạ
Sẽ đổi thay, chuyển mới trái tim ta
Em nhìn kia, tuyết trắng cũng đậm đà
Bởi ánh nắng đã chạm vào truyền sức
Thức dậy đi, đừng để hồn rấm rức
Chuyện buồn đau quá khứ cũng đi qua
Mỗi một ngày là mỗi một nụ hoa
Em hãy sống để hoa bừng nở rộ
Nguyên Đỗ

Được bạn: vdn 5.2.07 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Thức Dậy Đi"